๑۩۞۩๑ Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn ☼—Forum CỘNG ĐỒNG TEEN VIỆT ™ ๑۩۞۩๑
» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần Hướng Dẫn để biết cách dùng diễn đàn.» Để có thể tham gia thảo luận, các bạn phải đăng ký làm thành viên, Click Vào Đây Để Đăng Ký. » Nếu bạn đã có tài khoản mà đăng nhập không được hoặc quên mật khẩu, Click Vào Để Đây làm theo hướng dẫn.
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: Miếu ba cô
Tiêu đề:
First topic message reminder :
Phần 1
Đi qua, đi lại hằng chục lần mà Hương Lan vẫn chưa có đủ can đảm để bước vô cái cửa hiệu mang tên Hoàng Huy làm bằng chữ nổi to đùng chạy dài gần hết cả mặt tiền.
Không phải cô sợ mà là cảm giác e ngại đang chế ngự. Gần một tháng trời nay, với bộ hồ sơ xin việc cô đã phải xông xáo đến nhiều nơi hòng mong kiếm được một chỗ làm ổn định. Nhưng niềm hy vọng trong cô đang dần dần tắt lịm vì chẳng có nơi nào chịu nhận. Toan nghĩ đến chuyện trở về quê lấy chồng, chiều qua Hương Lan đã ra ga đặt vé song khoảng thời gian chờ đợi, cô mua một tờ báo đọc đỡ buồn và phát hiện ra nơi đang cần người, đó là cơ sở Hoàng Huy mà cô đã qua lại lúc nãy giờ. Hiện tại Hương Lan không mong đợi việc làm phù hợp với mình, cô chỉ hy vọng kiếm được đồng lương đủ sống, để không phải trở về quê nhận cuộc hôn nhân đặt để của mẹ cha. Cô có yêu thương gì kẻ ấy đâu. Thà làm đứa con bất hiếu còn hơn là phải giam hãm đời mình vào cuộc sống gia đình gượng ép. Với ý nghĩ đó, Hương Lan đã rời bỏ người thân trốn đến thành phố hoa lệ này để tự tìm cuộc sống mới. Một tháng trời lang thang, rong rủi số nữ trang mang theo đã chi tiêu hết nhẵn. Nếu một vài ngày nữa không kiếm được việc làm cô chẳng biết phải sinh sống ra sao? Mãi nghĩ vẩn vơ, đến khi giật mình ngẩng đầu lên, Hương Lan mới biết mình đã đứng trước cửa hiệu: - Xin lỗi, tôi muốn gặp ông chủ...
Wed Sep 26, 2012 7:35 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Tham gia ngày: : 26/09/2012
Tiêu đề: Re: Miếu ba cô
Tiêu đề:
Mặc dù cánh cửa làm bằng kính nhưng phá hủy nó cũng không phải dễ. Tuấn Khanh đã phải dùng đến thanh gỗ nhặt ở bên ngoài cửa hiệu đem vào nện mạnh nhiều cái vô tấm kính nhưng nó chỉ rạn nứt chứ không bể hẳn ra. Hơn nữa lại còn thêm một lượt chấn song sắt ở phía trong nên dẫu nó có bể nát, người bên ngoài cũng không thể xông vô được. Thêm vài cú nện nữa, cánh cửa để lộ ra một lỗ hổng đủ để Tuấn Khanh ghé mắt nhìn bên trong. Anh hét to: - Hoàng Huy, ông mở cửa ra. Pháp luật không để yên cho ông tiếp tục hại người. Không có tiếng đáp lại dù Tuấn Khanh đã gào đến khản cổ. Anh hoang mang bảo bà Diễm Hương đang lập cập cạnh bên: - Đúng là một tên ngoan cố số một. Bà Diễm Hương run giọng: - Hắn nhất quyết không chịu phục thiện đâu. - Xưa kia ông Hoàng Huy có phải là kẻ ác ôn không? - Chỉ khi tôi không còn là vợ hắn, hắn tự biến thành một con người dễ sợ. - Phải chăng ông ta có oán hận bà? Nghe hỏi, bà Diễm Hương cúi đầu: - Lẽ ra hắn phải biết thông cảm cho tôi nếu hắn yêu tôi thật sự. Chẳng phải kẻ tò mò, nhưng trước tình tiết của câu chuyện Tuấn Khanh bỗng nôn nao muốn biết: - Bà có thể nói rõ hơn vấn đề được chứ? Làn da mặt đang nhợt nhạt của bà Diễm Hương vụt pha đậm sắc đỏ hồng. Trông cử chỉ của bà rất ngượng nghịu: - Chuyện riêng của chúng tôi mà để cho cậu biết thì kỳ quá. Nhưng không nói cậu lại nghĩ xấu về tôi. Thấy người phụ nữ có vẻ khó mở lời, Tuấn Khanh tế nhị ngăn bà ta lại: - Thôi để lúc khác vậy. Việc cần thiết bây giờ là phải xông vào được bên trong. Bà Diễm Hương tỏ ra can đảm hơn: - Đúng. Phải xông vào bên trong mới biết được hắn đang làm gì em gái tôi. Giật thanh gỗ trên tay Tuấn Khanh bà Diễm Hương dùng hết sức mình đập vào cánh cửa kính dày cộm làm nó bể toang thành một lỗ hổng lớn. Bây giờ thì cả hai có thể nhìn thấy rõ mọi vật ở căn phòng kín bên trong. Nhưng chẳng có bóng một ai, lẽ nào ông Hoàng Huy đã độn thổ chui xuống đất. Bà Diễm Hương kêu lên trước: - Gã nghệ nhân này còn có cái tài tàng hình nữa hay sao? Tuấn Khanh cũng nhìn cô nói:
Wed Sep 26, 2012 7:35 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Tham gia ngày: : 26/09/2012
Tiêu đề: Re: Miếu ba cô
Tiêu đề:
Dẫu có tàng hình thì ông ta cũng không thể làm biến mất một tử thi và một người còn sống khác. Chắc chắn bên trong có căn phòng ngầm, nhất định ông Hoàng Huy đã đưa họ vào đó. Bà Diễm Hương chợt kêu lên: - Dường như có một cầu thang dẫn lên lầu ngay sát bức vách này. Tuấn Khanh chớp nhanh mắt: - Ồ, sao chúng ta lại không nghĩ ra sớm cơ chứ. Đến giai đoạn này thì phải nhờ tới chính quyền tiếp tay thôi. Bà Diễm Hương nói: - Chuyện ấy để cho tôi. Cậu hãy nghĩ cách khống chế gã điên khùng ấy trước.
Không có thời gian bàn bạc lâu Tuấn Khanh chạy ào ra khỏi cửa hiệu rồi nhóng mắt nhìn lên tầng lầu cao ngất trụ ở phía gian trong, cách mặt tiền hơn chục mét. Chà, khó lòng mà leo lên đó bằng con đường tắt, nhưng dẫu khó tới đâu anh cũng phải làm vì tính mạng của Hương Lan đang nằm trong tay gã Hoàng Huy cuồng loạn. Rất có thể sự chậm trễ của anh sẽ gây ra cái chết cho cô. Đầu vừa nghĩ là tay chân hành động ngay, Tuấn Khanh không sợ nguy hiểm cho bản thân đã tìm cách leo lên mái nhà và anh đã bị trượt té. Mặc dù vậy, Tuấn Khanh vẫn không chịu bỏ cuộc mà lại tiếp tục trèo lên, ngã xuống nhiều lần tới khi ngồi được trên mái nhà của cửa hiệu Hoàng Huy. Có một số người hiếu kỳ tụm lại để coi và trong mắt họ, anh đúng là một tên điên không phải kẻ bình thường. Cũng chẳng cần phân bua hoặc giải thích việc mình làm. Tuấn Khanh mãi lo chuyện cứu người nên chỉ hướng về phía tầng lầu mà anh phải trèo được qua bên đó!
Wed Sep 26, 2012 7:35 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Tham gia ngày: : 26/09/2012
Tiêu đề: Re: Miếu ba cô
Tiêu đề:
Nói đến ông Hoàng Huy thì sau khi chạy thoát được vô trong nhà ông đã hiểu mọi việc đến đây sẽ phải chấm dứt. Nhưng ông quyết không cam lòng như thế! Ông cần phải sáng tạo thêm thật nhiều pho tượng và cần phải trả thù cho cái số phận khốn kiếp của ông. Chẳng phải người vợ cũ của ông đang ở bên ngoài cửa hiệu đó sao? Nhất định bà ta chưa thể bỏ đi, bà ta còn phải nán lại để hỏi han ông về cô em gái cưng của mình chứ. Ông Hoàng Huy thật không ngờ Diễm Hà có liên quan tình thân với người vợ cũ. Khi sát hại cô ta, ông chỉ cho đó là một ả đàn bà đẹp không thể sống để làm tổn thương đến cánh đàn ông đang trong hoàn cảnh khốn đốn như ông. Khi xưa, còn chung sống với bà Diễm Hương thì cô em vợ này chỉ mới là một đứa bé gái kháu khỉnh, dễ thương. Nó thường được ông cho quà và cũng quý mến ông. Vậy mà bẵng đi một thời gian dài, sau khi chị nó bỏ rơi ông, nó lớn lên xinh đẹp nhưng tính tình lại giống hệt chị nó. Vừa gặp lại, tuy không nhận ra đó là em gái của vợ cũ song với những cá tính ấy và sắc đẹp trời cho ấy thì nhất định cô ta không có quyền được sống thêm. Thế là ông đã hành động theo ý nghĩ độc lập bấy lâu nay. Người mẫu Diễm Hà đã bị biến thành tượng bổ sung vào quân số tác phẩm nghệ thuật trong cửa hiệu của ông. Tiếc thay, bọn nhóc con kia đã làm hỏng hết quá trình sáng tạo gian khổ của ông. Làm lộ hết bí mật mà bao năm nay ông ra sức giữ kín. Không, ông phải biến tất cả phụ nữ trên trái đất này thành tượng nghệ thuật để họ đáng yêu hơn, để họ không có cơ hội phản bội. Nhưng còn thời gian, liệu ông còn được bao lâu nữa để làm việc, khi bên ngoài cánh cửa cách ly đang bị người ta dùng vật cứng phá cho nó bung ra. Mỗi tiếng dội mạnh vang lên mà lòng ông Hoàng Huy lại nhói đau. Ông không thể để cái công trình sáng tạo này tiêu tan khi ông vẫn còn hơi thở. Phải tranh thủ, phải biết tận dụng thời khắc ít ỏi để tiếp tục đắp tượng. Và ông đã ra sức đưa hai người phụ nữ, một đã chết từ lâu và một còn thoi thóp thở lên lầu cao. Ông Hoàng Huy mắng Hương Lan khi vác cô: - Con bé đáng ghét này, ta sẽ chôn sống mi trong pho tượng thứ hai mươi bảy để gọi là trừng trị mi cái tội đã làm hỏng hết công trình sáng tạo cả đời của ta. Hôm nay ta sẽ trổ tài đắp một lúc hai pho tượng để khi bọn người bên ngoài xông được vô đây thì các ả đã chìm lỉm trong lớp vữa.
Wed Sep 26, 2012 7:36 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Tham gia ngày: : 26/09/2012
Tiêu đề: Re: Miếu ba cô
Tiêu đề:
Lên tới chỗ vẫn dùng làm nơi đắp tượng, ông Hoàng Huy bắt tay ngay vào việc. Với cái xác của người mẫu Diễm Hà thì ông tạo lại tư thế đúng y như cũ, còn Hương Lan, vì cô vẫn còn sống nên thân thể mềm oặt, ông buộc phải tạo thế nằm cho cô. Hì hục trộn vữa đắp đắp, nặn nặn, hai bàn tay của ông Hoàng Huy bỗng trở nên nhanh nhẹn hẳn. Có lẽ trong đời mình ông chưa từng phải làm việc theo kiểu gấp gáp như thế! Nhưng đã gấp thì không thể ra hồn được, mặc dù cố đắp nặn đến mệt phờ người ra song khi nhìn lại chẳng phải là tượng mà giống như cái khối vữa lem nhem không có hình thù gì. Dù vậy, ông Hoàng Huy vẫn gắng sức một cách điên khùng cho tới lúc hai thi thể một sống một chết bị đắp vữa lên tới cổ rồi đến phần đầu: - Hà hà hà, rồi ta sẽ sửa dáng các cô sau. Đừng lo mình không đẹp bằng các pho tượng bên dưới. Ông Hoàng Huy vừa nói, vừa dừng tay để thở nhưng ngay lập tức lúc ấy một bóng người đã lao tới làm hụt hẫng ý tưởng mãn nguyện của ông. Đó chính là Tuấn Khanh, chàng trai đã bất chấp mọi nguy hiểm vì nỗi an nguy của cô bạn gái. Anh quát to khi vừa giáp mặt với ông Hoàng Huy: - Mau dừng hành động giết người lại đi! Ông sẽ bị pháp luật trừng trị nếu vẫn còn ngoan cố. Rồi anh nhìn nhanh vào hai khối vữa và hỏi: - Hương Lan đâu? Mau trả cô ấy lại cho tôi. Ông Hoàng Huy không thèm chỉ mà còn ngửa cổ cười, đưa cả hai bàn tay dính đầy vữa lên trời: - Ha ha ha, có lẽ giờ này hồn cô gái ấy đã thăng thiên rồi, muốn tìm thì phải bay lên thôi.
Một cái nhói đau thót ra từ nơi tim khiến Tuấn Khanh không thể kiên nhẫn bật lên câu hỏi tiếp. Anh tự tay hành động bằng cách nhảy xổ đến bên cạnh khối vữa đứng còn đang ướt đẩy thật mạnh cho nó lăn kềnh ra. Quả nhiên, anh đã tìm thấy người bên trong nhưng lại là xác của Diễm Hà. Không ngừng lại, Tuấn Khanh quay ngoắt sang khối vữa có dáng người nằm dài chụp đại vào phần cao nhất vuốt xuôi xuống, nhưng động tác ấy của anh không thể lặp lại lần thứ hai vì ông Hoàng Huy đã phản ứng khi thấy công trình khổ nhọc của mình bị phá hủy. “Bốp” một cú nện thật mạnh bằng cán xẻng của ông Hoàng Huy đập xuống đầu Tuấn Khanh làm anh choáng váng, mặt mũi tối sầm, không còn sức để phát ra cử chỉ tự vệ nào ngoài việc ngã vào đống vữa. Trước khi ngất đi anh còn nghe rõ tiếng bước chân chạy rầm rập của nhiều người rất gần.
Wed Sep 26, 2012 7:36 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Tham gia ngày: : 26/09/2012
Tiêu đề: Re: Miếu ba cô
Tiêu đề:
Da mặt ông Hoàng Huy tái xám trước sự việc đổ bể nhưng bờ môi lại mím chặt chưa thoả mãn: - Nếu giết chết được cả em thì dù bị phân xác làm trăm mảnh tôi cũng thấy hài lòng. Rất tiếc là tôi không còn cơ hội. Chỉ nói được tới đây, ông Hoàng Huy bị dẫn đi trở xuống lầu. Đến chỗ đầu cầu thang, ông bỗng đẩy người đang thừa hành nhiệm vụ sang một bên rồi lao mình xuống với ý định tự vẫn. Một tiếng “huỵch” vang lên khá mạnh kèm theo tiếng la ó của những người đang có mặt gây ra bối cảnh náo loạn, ầm ĩ lên. Nhưng việc trốn chạy của ông Hoàng Huy không được toại nguyện bởi độ cao của cầu thang chẳng đủ đưa ông về thế giới bên kia, chỉ khiến ông bị chấn thương nhiều chỗ trên thân thể. Lúc này người ta thông báo là đã phát hiện thêm hai mươi lăm xác người nữa nằm trong các pho tượng của ông Hoàng Huy. Nghe tin đó ai cũng rùng mình.
Tại bệnh viện dù được coi là nhân chứng quan trọng cần cấp cứu trước tiên nhưng Hương Lan lại không hề hấn gì và đã tỉnh sau khi lượng thuốc mê trong người hết công dụng. Cô ngơ ngác nhìn quanh rồi nghe các nhân viên y tá của bệnh viện kể sơ lược lại quá trình đã cứu cô. Nghe xong, Hương Lan chớp mắt kêu: - Thế mà tôi cứ ngỡ hồn mình đã du địa phủ rồi chứ. Một cô y tá nói: - Trong ba người bị đưa vô đây cấp cứu thì chị là nhẹ nhất. Còn hai người đàn ông, ai cũng đều nặng cả. Hương Lan khẽ nhíu mày: - Đàn ông, những hai người cơ à? Cô y tá gật đầu: - Hai người nhưng một trẻ, một già. Anh thanh niên bị thương phần đầu hơi nặng và mất khá nhiều máu. Tự dưng Hương Lan thảng thốt lên: - Tuấn Khanh, có phải là Tuấn Khanh không? Cô y tá tròn mắt: - Tôi không biết tên tuổi của anh ta, chỉ biết anh ta được đưa vô đây cấp cứu cùng với cô. - Còn người già? - Không già đâu. Chỉ nói thế để dễ phân biệt thôi, chứ ông ta ở độ tuổi trung niên. Đặc biệt người đàn ông này dẫu đang bị thương nặng vẫn có người canh giữ. Chắc ông ta là tội phạm.
Wed Sep 26, 2012 7:36 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: Re: Miếu ba cô
Tiêu đề:
Hương Lan nhảy xổ tới: - Ôi, sao lại đến nông nổi này? Mấy bóng áo trắng đang có mặt trong phòng ngăn cô lại: - Bệnh nhân này vừa mới tỉnh, chưa thể tiếp xúc nói nhiều được. Yêu cầu cô đi ra. Hương Lan òa khóc: - Không. Tôi là người thân duy nhất của anh ấy tại thành phố này. Xin cho tôi được ở đây chăm sóc anh. Đề nghị của cô không được chấp thuận nên Hương Lan vẫn bị đẩy ra: - Mong cô chấp hành nội quy của bệnh viện. Đây là phòng cấp cứu, người không phận sự không được vô. Ở bên ngoài cánh cửa kính cách ly. Hương Lan giãy đành đạch: - Cho tôi gặp anh ấy... anh cần có tôi ở bên cạnh. Nhưng phải đến mấy ngày sau cô mới có cơ hội chăm sóc cho Tuấn Khanh ở phòng hồi sức và vô cùng thất kinh khi nghe những lời kể về chuyện đã xảy ra. Tuy gặp nạn nhưng lòng cô thấy thoang thoảng niềm vui vì người thanh niên đó đã cứu cô mà quên cả tính mạng của mình.
Đang chuẩn bị để ra viện thì Hương Lan đến dẫn theo người phụ nữ mà Tuấn Khanh cũng từng biết. Bà ta trao gói quà vào tay anh nhưng ánh mắt buồn hiu: - Có ít đường, sữa biếu cậu dùng cho mau lại sức. Tuấn Khanh cảm thấy lòng khó nghĩ: - Bà làm tôi ngại quá. Nếu đây là sự trả ơn tôi không dám nhận đâu. Bà Diễm Hương vỗ vai anh: - Cậu nghĩ ngợi chi nhiều, ơn cứu mạng của cậu làm sao tôi trả nổi, chút quà mọn là tấm lòng tôi... Dù còn rất yếu nhưng Tuấn Khanh cố bật cười vui vẻ: - Bà nói ra tôi mới nhớ rằng mình cũng đã mắc nợ... nếu như trong tình huống khẩn cấp ấy bà không chạy đi báo với chính quyền kịp thời thế chắc đầu tôi đã bị chiếc xẻng của gã Hoàng Huy chẻ đôi rồi. Không khéo giờ này tôi cũng đã hội nhập vào đội quân ma nữ trong cửa hiệu trưng bày quỷ quái của gã nghệ nhân mất tính người. Bà Diễm Hương sụt sịt khóc: - Híc híc híc, kể ra thì mọi tội lỗi của Hoàng Huy xuất phát từ sự hận thù của người đàn ông bị bỏ rơi. Cậu còn nhớ câu chuyện tôi kể cho cậu nghe nửa chừng không? Thú thật, sau sự việc này xảy ra tôi cũng thấy hổ thẹn lắm, và cả lương tâm ray rứt nữa. Tất cả đều tại tôi. Hương Lan vội tìm lời an ủi: - Bà không cần phải nhận lỗi. Ông Hoàng Huy đã giết rất nhiều người thì ông ta phải chịu sự trừng trị của luật pháp, bà đâu có liên quan. Hơn nữa, ông ta còn cướp đi mạng sống của em gái bà.
==========Chữ Kí Thành Viên========== ĐÀo hỐ vÙi yÊu thƯƠng vÀo dĨ vÃng phỦ khĂn trẮng lẤp cuỘc tÌnh hƯ vÔ nghĨa trang buỒn hiu hẮt 1 nẤm mỒ chÔn kỈ niỆm vỪa tan trong chỐc lÁt tÌnh ĐÃ chẾt !
Wed Sep 26, 2012 7:37 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: Re: Miếu ba cô
Tiêu đề:
- Ngày trước lúc mới cưới được tôi, Hoàng Huy yêu tôi lắm! Thậm chí tôi được coi là một nữ hoàng trong lòng của ông ta. Khoảng thời gian hạnh phúc của chúng tôi kéo dài chỉ một năm thì tai họa ập đến làm rã tan tất cả. Vì cứu tôi, ông ta đánh mất cái chức năng của một người chồng khiến tôi một cô vợ trẻ sinh lực dồi dào, tuổi xuân đầy ham muốn đã không thể chấp nhận được và tôi quyết định bỏ ông ta. Hương Lan xen giọng vô: - Bà cư xử như thế mà không thấy áy náy sao? Gương mặt còn rất đỗi thu hút của bà Diễm Hương sượng sùng: - Trước sự thống khổ của ông ta tôi cũng rất ray rứt. Nhưng sau đó tôi gặp người đàn ông khác, tôi buộc phải chấm dứt mọi quan hệ với ông ta. - Từ đó ông Hoàng Huy mới nuôi ý định trả thù tất cả những người đàn bà? Bà Diễm Hương cúi gằm xuống: - Có lẽ vậy nên mới xảy ra các sự kiện mà chúng ta đã thấy. Tuấn Khanh biện bạch giùm cho người đàn ông: - Xét cho cùng ông ta cũng là nạn nhân. Bà Diễm Hương thở dài: - Sau cú tự tử để trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật nhưng không chết ông ta đã bị tổn thương vùng não khá nặng đến độ chẳng còn nhớ gì cả. Đã vậy, đôi chân cũng bị gãy phải ngồi trên xe lăn suốt đời... Mặc dù rất khiếp sợ ông ta. Hương Lan cũng chắt lưỡi xuýt xoa: - Bất hạnh quá, sống như thế thà chết đi cho đỡ khổ. Tuấn Khanh bèn nói nhạo: - Cô trù ẻo ông ta chết để thế gian này có thêm một hồn ma bám theo cô mà nhát hả? Hương Lan nhảy đong đỏng: - Nói bậy, anh thừa biết rằng tôi không thích hợp với những điều rùng rợn ấy. Tuấn Khanh cười tươi rói: - Nhưng hiện tại có gì đáng sợ đâu. Hương Lan, cô có muốn đi thăm ông chủ của cô không? Chẳng cần tốn thời gian suy nghĩ, Hương Lan chối đây đẩy: - Nếu gặp lại ông ấy tôi sẽ phải sống trong sự khủng hoảng cả đời. Tốt hơn hết là không thăm, không hỏi. - Cô là con người không có chút tình nghĩa. Bị trách, Hương Lan đỏ mặt cãi: - Đó là đối với một mình ông ấy? Còn anh tôi nguyện sẽ có tình. - Cô sẽ đến thăm tôi thường xuyên à? - Cứ cho là như vậy. - Nhưng hôm nay tôi đã xuất viện rồi. - Tôi sẽ tới nơi anh ở trọ. Tuấn Khanh làm động tác hít hơi dài rồi thở mạnh: - Tiếc thật, tôi chỉ còn lưu lại thành phố này vài ngày nữa rồi sau đó trở về quê. Hương Lan hỏi hấp tấp: - Để làm gì? Chẳng lẽ mới xa nhà tự lập có ít lâu, anh đã không chịu đựng nổi. - Không phải không chịu nổi mà là tôi mệt mỏi, tôi muốn trở về lập gia đình.
==========Chữ Kí Thành Viên========== ĐÀo hỐ vÙi yÊu thƯƠng vÀo dĨ vÃng phỦ khĂn trẮng lẤp cuỘc tÌnh hƯ vÔ nghĨa trang buỒn hiu hẮt 1 nẤm mỒ chÔn kỈ niỆm vỪa tan trong chỐc lÁt tÌnh ĐÃ chẾt !
Wed Sep 26, 2012 7:37 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: Re: Miếu ba cô
Tiêu đề:
Với mớ hành lý cũng không nhẹ nhõm gì, Hương Lan lục tục theo sau Tuấn Khanh, lòng ngổn ngang trăm mối. Quyết định trở về quê với Hương Lan là sự miễn cưỡng chứ chẳng phải cô có ý muốn quay về. Bởi cô rất sợ cha mẹ mình chưa hiểu ra vấn đề lại tiếp tục ép con. Mà lấy một người không thương lúc này càng không thể chấp nhận vì trái tim cô đã có nơi vương vấn. Ôi, phải chi cô có thể nói ra được điều mong muốn. Ngồi yên vị ở hàng ghế đầu tiên xe nhưng Hương Lan cứ thở dài liên tục. Thỉnh thoảng, cô lại liếc sang phía Tuấn Khanh rồi quay đi khi không bắt được tín hiệu nào nơi anh. Khoảng thời gian chờ đợi chiếc xe bán đủ vé khởi hành cũng hơi lâu nhưng Tuấn Khanh chỉ nói với cô mỗi một câu: - Nếu có say xe thì hãy uống thuốc vào. Hừm, thế mà cứ tưởng anh ta sẽ nói với mình câu quan trọng nhất đời người kia chứ. Trái tim Hương Lan thầm hậm hực trong lồng ngực và vẻ mặt cô thì cau lại như kẻ vừa nhấm phải ớt cay. Cô chẳng thèm đáp lại lời Tuấn Khanh, mắt đăm đăm nhìn thẳng về phía trước. Lúc chiếc xe bắt đầu lăn bánh để tách bến cô mới nghe Tuấn Khanh hỏi tiếp câu thứ hai: - Bộ cô không thích về nhà sao mà trông buồn quá vậy? Hương Lan nhếch môi như người ốm không thể gượng nói nổi: - Buồn hay vui là tâm trạng của riêng tôi, anh cần chi biết đến. - Nhưng chúng ta đã là bạn, chẳng lẽ lại không quan tâm tới nhau. - Thì anh cứ vui với niềm vui sắp sum họp của mình đi. Nếu có nghe lời gia đình cưới vợ thì nhớ mời tôi tới dự với. Lời Hương Lan chứa đựng nhiều trách cứ nhưng Tuấn Khanh thì lại như không hiểu, trông anh vô tư tới mức độ đáng ghét:
==========Chữ Kí Thành Viên========== ĐÀo hỐ vÙi yÊu thƯƠng vÀo dĨ vÃng phỦ khĂn trẮng lẤp cuỘc tÌnh hƯ vÔ nghĨa trang buỒn hiu hẮt 1 nẤm mỒ chÔn kỈ niỆm vỪa tan trong chỐc lÁt tÌnh ĐÃ chẾt !
Wed Sep 26, 2012 7:37 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: Re: Miếu ba cô
Tiêu đề:
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh không cho họ có nhiều thời gian để thổ lộ ra chuyện thầm kín bên trong. Khoảng cách giữa hai người bắt đầu xa dần đến lúc họ không còn nhìn thấy nhau được nữa. Đứng chơ vơ giữa ngã ba đường, Hương Lan không dám khóc nhưng những giọt lệ đong đầy trong mắt đã tràn hết ra ngoài. Đúng là ông trời không hề có ý sắp đặt cô và người thanh niên ấy được ăn đời ở kiếp với nhau. Đành vậy chứ phải biết tính sao, dẫu có thét lên van xin anh ta cũng đã đi mất rồi. Buồn bã, Hương Lan xách hành lý đi chầm chậm về phía ngôi làng đang ẩn hiện mãi đằng xa. Chẳng biết có ai đón nhận sự trở về của cô không? Nhưng dù phải chịu hình phạt ra sao cô cũng đành chấp nhận vì cánh chim non không đủ sức bay xa, đúng như Tuấn Khanh đã nói. Từng bước rồi từng bước, đi mãi một hồi lâu Hương Lan cũng đã về tới trước cổng nhà mình. Vẫn giàn hoa thiên lý mà ngày nào cô đã trồng đang điểm những chùm bông. Vẫn mái ngói đỏ au chưa kịp bám rêu xanh. Vẫn hàng dừa sai quằn trái, buổi trưa nắng nóng nào cô cũng trèo hái. Mọi thứ đều đáng yêu, đều quen thuộc, vậy mà cô đã bỏ nó để ra đi, để chịu đựng biết bao điều khổ nhục, xa cha, xa mẹ, đói khát, cô đơn và những cơn sợ hãi không thể kể hết bằng lời được. Tuấn Khanh đã thức tỉnh sự dại dột của cô, anh ta khuyên cô quay về là đúng đắn. Ôi, Tuấn Khanh, tại sao anh vẫn chưa nói gì với em?
Mặc dù Hương Lan được cha mẹ chấp nhận cho trở về nhà nhưng cô vẫn phải lấy chồng theo đúng sự sắp đặt của gia đình. Bởi bên nhà trai chưa hề hay biết việc cô dâu đã bỏ trốn một thời gian do chú rể bị tai nạn phải nằm viện. Thật là một cơ may ngẫu nhiên giúp cho nhà gái khỏi bẽ mặt. Bây giờ Hương Lan đã về đến lại trùng khớp với việc xin cưới của đàng trai. Lần này Hương Lan không phản đối nhưng cũng không hẳn cô vui vẻ nhận lời. Lập gia đình là nghĩa vụ của mỗi người nhưng chung sống với kẻ không yêu hẳn là khổ sở lắm! Hương Lan chẳng hiểu sao số phận của mình lại trớ trêu đến thế. Chỉ mỗi việc lấy chồng, mà cũng không có chút tự do. Làm đàn bà thật khổ thân, cứ bị người ta giết quách như cô người mẫu Diễm Hà là bớt phải đau xót. Bây giờ Hương Lan đã quên những ngày phải đối đầu với những cơn mơ quái dị, với xác chết trong pho tượng, với một gã tâm thần phân liệt và với giây phút cận kề giữa cái sống cái chết. Tất cả những điều đó đã qua đi rồi, chuyện nhân duyên cô đành cắn răng phó mặc ông Trời đưa đẩy cô tới bến nào tùy ý. “Trong nhờ, đục chịu” xưa nay phận gái hai mươi bến nước mà có ai tránh khỏi số Trời đâu. Nằm bẹp trong buồng để khóc lóc, than van. Hương Lan chẳng màng đến ăn uống khiến người gầy đi trông rất xấu. Mẹ cô phải năn nỉ: - Hương Lan. Con đừng có làm thế! Chỉ còn ít hôm nữa là đám cưới rồi. Hương Lan quay mặt vào tường nói: - Đám cưới thì có gì mà vui. Cũng giống như đám ma thôi, có đông đủ anh em họ hàng đưa tiễn. Mẹ cô lớn tiếng mắng: - Nói bậy. Đám cưới mà ví giống đám ma không sợ xui xẻo hả. - Đã xui rồi còn phải sợ làm chi nữa. Lấy một người chồng không vừa ý chẳng phải là đen đủi cả đời sao. - Nhưng thằng đó cũng tốt, là con trai một của gia đình có của ăn của để. Nếu không phải mạnh mối lái, người ta chẳng thèm con đâu, đừng làm bộ õng ẹo nữa.
==========Chữ Kí Thành Viên========== ĐÀo hỐ vÙi yÊu thƯƠng vÀo dĨ vÃng phỦ khĂn trẮng lẤp cuỘc tÌnh hƯ vÔ nghĨa trang buỒn hiu hẮt 1 nẤm mỒ chÔn kỈ niỆm vỪa tan trong chỐc lÁt tÌnh ĐÃ chẾt !
Wed Sep 26, 2012 7:37 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: Re: Miếu ba cô
Tiêu đề:
Lễ hỏi của Hương Lan được tổ chức trước đám cưới một ngày. Tuy đã đồng ý lấy chồng cô vẫn thấy lòng buồn nao nao buồn. Thế là cô chỉ còn trọn vẹn một ngày làm con gái. Qua khỏi đêm mai cô đã biến thành người phụ nữ có chồng. Hai tiếng “có chồng” thật đơn giản nhưng sao dễ sợ quá, giống như bản án tù chung thân vậy.
Trong chiếc áo dài màu xanh hy vọng bằng thứ vải lụa tơ tằm đắt giá mà đàng trai đã may cho, trông Hương Lan thật đẹp dù nỗi buồn vẫn chứa đầy trong mắt. Bởi niềm hy vọng của riêng cô đã lịm tắt, cô chỉ biết cúi đầu chấp nhận sự đặt để của ông Trời. Cầu mong người chồng của cô có cái đầu hiểu biết và tấm lòng nhân hậu, thương yêu. Chỉ thế thôi, Hương Lan chẳng dám ước ao gì hơn nữa: - Đã sửa soạn xong chưa? Ra chào đàng trai mau.
Tiếng thúc giục của ai đó, Hương Lan cũng chẳng buồn quan tâm. Cô thẫn thờ bước ra khỏi phòng, khi tấm rèm được vén sang một bên, không hồi hộp cũng không cảm thấy run rẩy như tâm trạng chung của các cô dâu. Hương Lan chẳng ngước mặt nhìn ai, cô cúi đầu chào những người của họ đàng trai rồi rót rượu nói lí nhí câu mời. Cho đến lúc nhận sính lễ, sự kiện kinh ngạc đột ngột xảy ra. Hương Lan giật nảy mình bởi tiếng kêu: - Ôi! Cô là cô dâu của tôi sao? Âm thanh rất quen khiến Hương Lan không thể tảng lờ được. Cô ngó lên và cũng bộc lộ sự thảng thốt: - Là anh à! Thì ra chú rể của Hương Lan chính là Tuấn Khanh chứ chẳng phải một gã xa lạ nào khác. Thật thú vị biết bao, chắc ông Trời đã chiếu cố tới cô nên ra tay đổi người chứ làm gì có chuyện hi hữu đến như vậy. Quá mừng rỡ, Hương Lan quên là mình đang đứng trước mặt nhiều người đại diện cho cả hai họ, cô tóm lấy tay Tuấn Khanh mà lắc: - Gặp lại anh tôi mừng quá. Sao anh giữ kín chuyện để tới giờ này mới chịu chường mặt ra?
Tuấn Khanh cũng giống như Hương Lan, tựa người bị rơi từ trên trời xuống mặt đất. Vì anh đâu có ngờ cô gái mà cha mẹ anh cố tình ép phải lấy là Hương Lan. Chuyện thật mà cứ ngỡ như mơ. Nếu biết rõ sự thể anh cần chi trốn chạy, bởi cô gái này đã in hình bóng trong tim anh từ lâu. Nhưng xét lại, nếu không bỏ đi thì anh đâu gặp được Hương Lan để tình cảm có cơ hội phát sinh. Bây giờ biết cô sẽ là vợ mình, ruột gan Tuấn Khanh nở ra từng khúc. Anh nhoẻn miệng cười toe toét: - Đúng là trái đất này nhỏ bé quá. Cứ tưởng hai chúng mình khó có cơ hội gặp lại nhau, nào ngờ chỉ cách vài bước chân. Điều thú vị nữa là chúng ta sắp thành vợ, thành chồng. Sắc mặt Hương Lan đỏ bừng dù cô chỉ trang điểm một chút phấn hồng nơi gò má. Cô cúi mặt thẹn thùng: - Ai thèm làm vợ anh! Tuấn Khanh liền bắt bẻ: - Không thèm sao rót rượu mời ba má của người ta? Quả nhiên Hương Lan không thể đối đáp lại ngoài việc duy nhất là chịu trận với cơn hổ thẹn kéo dài. May thay, mẹ của cô đã lên tiếng cứu nguy giùm con gái bằng thái độ hớn hở: - Coi bộ cô với cậu đã quen biết nhau rồi hả? Thật tốt quá, thế thì không còn gì đáng ngại rồi.
==========Chữ Kí Thành Viên========== ĐÀo hỐ vÙi yÊu thƯƠng vÀo dĨ vÃng phỦ khĂn trẮng lẤp cuỘc tÌnh hƯ vÔ nghĨa trang buỒn hiu hẮt 1 nẤm mỒ chÔn kỈ niỆm vỪa tan trong chỐc lÁt tÌnh ĐÃ chẾt !
Wed Sep 26, 2012 7:38 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: Re: Miếu ba cô
Tiêu đề:
Không cảm thấy khó chịu vì bị yêu cầu. Hương Lan ngoan ngoãn đáp ứng: - Em xin anh đừng để bụng thái độ trẻ con của em hồi nãy nữa. Tuấn Khanh cũng cư xử với cô dịu dàng: - Hương Lan à, anh hỏi thật em có cảm thấy vui vẻ với cuộc hôn nhân này không? Đưa ngón trỏ lên miệng cắn nhè nhẹ để tạo cảm giác bâng khuâng trước vấn đề đang được hỏi, Hương Lan e lệ nói: - Khi chưa biết anh là chú rể, em nghe lòng mình buồn và khổ sở vô hạn. Nhưng đến lúc nhìn thấy anh, em vui tới mức độ muốn hét toáng cả lên. - Tại vì sao? - Em nghĩ là anh đã hiểu rõ điều ấy rồi, cần chi phải đặt thành câu hỏi nữa. Tuấn Khanh thì thầm như hơi gió: - Hiểu sao rõ bằng chính miệng nói ra được. Hương Lan, anh thật sự rất yêu em. Da mặt bên dưới lớp phấn điểm trang của Hương Lan nóng rân, cô đẩy vai Tuấn Khanh nhích ra xa để cảm thấy bớt ngượng: - Liệu anh có bày trò để đùa em không? Tuấn Khanh nắm tay cô dúi thẳng vào ngực mình: - Hãy kiểm tra thử xem thật hay đùa. Lúc không biết em chính là người cha mẹ muốn hỏi cưới, anh cũng đau khổ lắm? Tính làm một chuyến phiêu lưu dài ngày khác. Nhưng bây giờ đã rõ là em rồi thì chỉ có thể làm đám cưới thật sớm thật nhanh thôi. Hương Lan véo mũi anh: - Cưới người ta hấp tấp về để ăn hiếp hay sao? Một bên mắt của Tuấn Khanh khẽ nheo nheo đầy chọc ghẹo: - Với em thì chỉ có nhờ đến ma mới mong thắng được thôi. Người gì lá gan như con muỗi. Sực nhớ lại chuyện cũ, Hương Lan rùng mình hai ba cái: - Ma thì ai mà không sợ. Ôi! Cứ nghĩ đến cái cửa hiệu trưng bày đó là tim em lại nhói đau. - Triệu chứng của bệnh nan y rồi, lấy anh đi anh làm bảo vệ cho. Hương Lan véo vô hông anh thật đau: - Em đang là cô dâu đây chứ không phải tượng có chứa xác người chết từng làm chúng ta sợ.
Tuy không cảm thấy đau nhưng Tuấn Khanh vẫn nhảy loi choi để gây cười cho Hương Lan trong ngày vui của họ. Mọi phiền não bây giờ không còn nữa mà trước mắt cả hai người đang là một khu vườn nở tràn ngập bông hoa. Tiếng gọi cô dâu, chú rể ra chào bàn ngoài cửa phòng nhưng họ chẳng hề nghe mà mải mê choáng ngợp với nụ hôn hạnh phúc. Hết
==========Chữ Kí Thành Viên========== ĐÀo hỐ vÙi yÊu thƯƠng vÀo dĨ vÃng phỦ khĂn trẮng lẤp cuỘc tÌnh hƯ vÔ nghĨa trang buỒn hiu hẮt 1 nẤm mỒ chÔn kỈ niỆm vỪa tan trong chỐc lÁt tÌnh ĐÃ chẾt !
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn hoặc viết (ST). * Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự. * Tránh spam nhảm những chủ đề không liên quan. * Bấm nút A/a bên góc phải nếu gặp vấn đề khi chèn hình vui. * Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút để khích lệ người viết. Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.