Người ta “lớn”, tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình, rồi những thành công hay thất bại đều tự mình đón nhận. Nhớ lúc bé, rồi khi còn đi học, lúc nào cũng mong được chóng lớn, lớn
để làm những việc mình thích, để thực hiện những ước mơ của mình, để mọi
người tôn trọng ý kiến của mình, được tự chứng tỏ mình,… và còn hàng tỉ
lý do khác cho ước mơ được mau lớn…
19 tuổi, tuổi chưa là người lớn hoàn toàn, nhưng cũng chẳng là trẻ con
nữa. Bước những bước chân đầu tiên vào đời, cái tuổi tự mình làm chủ
cuộc sống, cũng có thể gọi một phần nào đó là “lớn”, đã biết tự sắp xếp,
tự chịu trách nhiệm cuộc sống cho mình, mới thấy “lớn” không như những
mong ước ngày bé.
Người ta “lớn”, tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình, rồi những
thành công hay thất bại đều tự mình đón nhận. Có những sự thất bại nặng
nề làm con người hụt hẫng, suy sụp nhưng khi ta đã “lớn”, ta phải tự
mình nhận về những nỗi buồn của riêng mình.
“Lớn” là biết cảm nhận cuộc sống, biết buồn, biết đau khổ, biết tính
toán cho mỗi ngày mới. Biết buồn khi gặp thất bại, biết chia sẻ với
những nỗi đau, phải giấu đi những suy nghĩ thật của mình để mong người
khác vui lòng.
Khi ta “lớn”, trong mỗi nụ cười dường như vẫn ẩn trong đó những lo
toan, những nỗi buồn, những tính toán cho những ngày tới. Hiếm khi “lớn”
mà ta được cười thoải mái, vô tư như ngày còn bé. Có những chuyện buồn,
trắc trở trong cuộc sống, khi “lớn” ta phải giấu kín trong lòng, không
thể chia sẻ với ai, không như ngày bé có thể vô tư chia sẻ với bố mẹ.
“Lớn” là ta mất đi sự thoải mái trong tâm hồn, để từng ngày trôi qua,
người ta có thêm nhiều điều để suy nghĩ, từ đó trưởng thành hơn mỗi
ngày.
Người ta đã “lớn” khi nhìn cuộc sống bằng con mắt thực tế hơn, không
còn mơ mộng những ước mơ cao đẹp như ngày trước. Khi “lớn” ta chỉ biết
sống cho ngày hôm nay, cho những công việc của buổi sáng, buổi chiều,
buổi tối, cho những việc của hôm nay, ngày mai, tuần này, tuần sau. Đâu
còn những giờ phút ngẩn ngơ bên sân trường mơ một tương lai thật đẹp,
một tương lai mà chỉ có những ước mơ về một cuộc sống dễ dàng.
“Lớn” để biết lo lắng nhiều hơn cho người thân, bạn bè.
“Lớn” là phải biết cho nhiều hơn là nhận, cho đi những tình cảm yêu
thương của mình đến người xung quanh, không còn vô tư nhận về những sự
quan tâm của bố mẹ, bạn bè mà không nghĩ đến sự đáp trả.
“Lớn” là khi người ta biết xấu hổ về những thất bại, biết tự hào với
những thành công, biết cuộc sống còn những điều chưa tốt, biết tìm cho
mình một cuộc sống thật tốt.
“Lớn” để ta hiểu rằng không có một điều gì có thể dễ dàng như mình
mong muốn, cuộc sống là những khó khăn, thử thách, muốn đạt được những
điều mong muốn phải cố gắng rất nhiều, cuộc sống không là một món quà
tặng mà nó là sự cố gắng hết mình để nhận lấy.
Và khi đã “lớn”, ta mới hiểu rằng khi ta lớn lên hằng ngày là thời
gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc
đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi.
Khi ta “lớn” ta mới hiểu những niềm hạnh phúc của tuổi thơ quí giá biết nhường nào và biết tiếc nuối những gì đã qua.
“Lớn” để ta cảm nhận rõ ràng nhất tình cảm mọi người dành cho mình, đó
không chỉ có sự yêu thương mà còn có cả những sự ganh ghét, sự khinh
thường, sự dối trá. Tất cả như thử thách mà mỗi người phải vượt qua trên
con đường của mình và đôi lúc ta tưởng chừng không vượt qua được để qua
mỗi thử thách lại thấy mình lớn hơn và trưởng thành hơn.
“Lớn” là xa rời tuổi thơ, tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình, từ
đó thấy cuộc sống này không hề đơn giản mà trái lại còn nhiều những nỗi
buồn, những sự thất bại và còn đó cả những nỗi đau.
19 tuổi, liệu như vậy đã lớn chưa?
Lớn để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên; lớn
để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống, thấy mình mệt mỏi trong từng
ngày trôi qua, lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời
mênh mông…
Vậy người ta lớn để làm gì…?
Theo duchuy.1308/VNN